Một chiều cuối năm buồn như màu tím của cánh hoa bằng lăng nở muộn bên ô cửa phủ đầy tuyết trắng. Giá rét. Cóng. Lặng lẽ nhìn đời bằng đôi mắt xa xăm, nhìn mọi thứ thật xa lắm, tựa như không với tay tới nỗi. Tôi bước đi trên con đường từ nhà đến trung tâm thị trấn, rồi lại bước về, như kẻ lữ hành bị kẹt lại giữa phố thị đông chật người. Hạnh phúc có lẽ vẫn ẩn ấp ở nơi nào đó khuất lấp quá, để ta kiếm tìm nhưng chẳng thấy. Từng giọt đông nhè nhẹ rơi tí tách, thật chậm, thật khẽ như tiếng rơi của giọt cà phê trên phin. Cuộc sống quả đắng như vị của cà phê vậy, người nào chưa biết uống sẽ chẳng thể nào nhấm nổi. Nhưng rồi con người ta vẫn phải tìm đến cà phê, tập quen với cà phê, thậm chí là nghiện cà phê bởi lẽ chính cái vị đắng của nó tạo nên những ngọt ngào trong từng giọt ta nếm thử. Từng giọt, thật chậm. Cuộc đời giống như một chiếc phin cà phê nhỏ chậm. Thưởng thức nó cũng vậy, phải thật bản lĩnh, từ tốn mới đủ nhấm nháp cái dư vị của nó. Lắm lúc thấy mình như cánh chim chao lượn ở một chân trời không có người, chốn xa ấy cô đơn biết nhường nào, đến nỗi hoa chẳng buồn nở trên cánh đồng rộng lớn. Đi tìm hạnh phúc giữa một mớ những bạt bẽo, dối trá, bộn bề, tấp nập, tìm bình yên giữa ồn áo náo nhiệt bão tố, tìm một nơi để nghỉ ngơi giữa dòng sông mải miết không ngừng chảy. Ngoài kia, xe cộ vẫn nối nhau từng đàn từng hàng, có biết đâu nơi chốn nghỉ lại, có biết đâu trạm nào để tắt máy?
Ba trăm sáu mươi lăm ngày nhanh như mới hôm qua, giật mình mười bảy buổi chiều cuối năm đã trôi qua như thế. Không nghĩ suy không lo lắng phiền muộn. Không có một phút bất thần thừ người ra như vừa tỉnh cơn ác mộng. Mọi thứ, ngỡ chỉ là giấc mơ. Hôm nay, tôi thử nhấm cà phê, đắng thật. Vị của nó đắng hơn sữa milô rất nhiều, nhưng cũng lại nồng nàn hơn rất nhiều. Biết đâu, ngày mai ta mới cảm nhận được vị ngọt của nó, một vị ngọt rất nhẹ còn sót lại khi mọi cay đắng đã phai nhạt trôi xa mãi. Chỉ còn lại là chút gì ấm áp đủ sưởi cho một cơn say vừa bừng tỉnh giữa mùa đông lạnh buốt.
Chiều cuối năm, những chuyến tàu vẫn chạy, mang muộn phiền lùi xa vào dĩ vãng, chở hy vọng và niềm tin đi tiếp. Đường ray dài ngoằn kia vẫn
im lìm nằm lặng lẽ chờ yêu thương ngang qua. Con tàu vẫn sáng một màu dù không
rực rỡ chói lòa như thứ pha lê lấp lánh vẫn thanh thoát dịu nhẹ đủ sức soi đường
phía trước. Chiều cuối năm, lòng vẫn hỗn độn những mộng mị hôm qua chưa thể nào
nguôi hết. Ú ớ cơn mê như người mộng du bước lãng đãng trong vô thức. Cuộc sống
vẫn vô tình bước qua nhau như chưa hề gặp mặt. Ôi thời gian, có bao giờ nghỉ
chân nán lại, cho người đuổi kịp? Nó vẫn thản nhiên nhảy từng nấc từng nấc
không kịp đếm. Mà nào có ai hay, rằng đôi khi con người ta vẫn thường đối xử với
nhau như thế.
Cuộc đời vốn bạt bẽo lại gấp gáp vội vàng chạy đua nhau. Sống có bao lâu mà bon chen. Ai rồi cũng sống một cuộc đời. Mà cuộc đời đó trọn vẹn hay dang dở, chậm chạp hay hối hả, rực rỡ hay mờ nhạt, buồn tẻ hay hạnh phúc lại do chính thái độ sống của mỗi người, mỗi cá nhân, trong một tập thể rộng lớn, trong một thế giới đầy rẫy bất công, phí lý, xót xa, và cũng thật đầy niềm vui, tiếng cười, hạnh phúc. Người ta cứ tất bật trong cái thế giới vô bờ ấy, nào ngờ một ngày quay mặt nhìn lại, đã là ai chẳng phải chính mình, chẳng phải một bản thể như mình luôn hướng về.
Cuộc đời vốn bạt bẽo lại gấp gáp vội vàng chạy đua nhau. Sống có bao lâu mà bon chen. Ai rồi cũng sống một cuộc đời. Mà cuộc đời đó trọn vẹn hay dang dở, chậm chạp hay hối hả, rực rỡ hay mờ nhạt, buồn tẻ hay hạnh phúc lại do chính thái độ sống của mỗi người, mỗi cá nhân, trong một tập thể rộng lớn, trong một thế giới đầy rẫy bất công, phí lý, xót xa, và cũng thật đầy niềm vui, tiếng cười, hạnh phúc. Người ta cứ tất bật trong cái thế giới vô bờ ấy, nào ngờ một ngày quay mặt nhìn lại, đã là ai chẳng phải chính mình, chẳng phải một bản thể như mình luôn hướng về.
Đời như bản nhạc có nốt thăng nốt trầm, lắm lúc trầm còn
thêm giáng cho tuột khỏi khuôn nhạc năm dòng kẻ. Nhưng chẳng bản nhạc nào hay nếu
thiếu một vài nốt thấp, một vài nốt giáng, một vài nốt nằm bên lề khuôn khổ, và
một vài khoảng lặng. Người nhạc sĩ giỏi chẳng muốn đặt vào ô nhạc của mình toàn
những nốt cao sát bên nhau, bởi anh ta rõ biết rằng chỉ khi nào đặt sau nốt trầm,
nốt cao mới phát rõ âm thanh của nó, rõ một, không lầm lẫn, không hề hòa trộn
hay pha tạp. Đặt vào đó tất cả ân tình, thái độ nhiệt huyết, tích cực, cả trách
nhiệm nữa. Bản nhạc cuộc đời hoàn chỉnh dần sau mỗi lần chúng ta thành công hay
thất bại, vấp ngã hay hụt hẫng, và sau mỗi lần chúng ta vươn dậy, bằng trách nhiệm
và ý chí. Bản nhạc ấy vang lên khi chúng ta suy tư lắng đọng lòng mình ở lại với
những kỉ niệm, trong một buổi chiều yên tĩnh, như những buổi chiều cuối năm.
“Chẳng có chiến thắng nào lại không phải trả giá bằng máu và nước mắt”. Hãy mạnh mẽ
để khi cuộc sống ném vào ta vài viên sỏi đến u đầu bể trán, thì vẫn còn đủ sức
đứng dậy đi tiếp, để lỡ ngày mai mọi thứ chìm vào bóng tối, thì vẫn đủ dũng cảm
biến mình thành ngọn lửa soi đường.
Chẳng ai có thể hoàn hảo được trong cuộc đời, khát vọng vươn
tới sự hoàn hảo chỉ là một ảo tưởng dai dẳng đến ngoan cố. Đôi lúc nó gây nên
những đau thương trên thế giới này. Ai đó đã nói: “ Người hoàn hảo nhất là người
giúp ích cho người khác nhiều nhất”. Vậy đó, mọi đau đớn, tàn nhẫn, thù hận tự
nó sinh ra rồi tự nó phải chết, chỉ còn tình yêu thương, lòng vị tha tồn tại
như những gì bất diệt nhất kéo con người lại gần nhau hơn. Khi mà sự khác biệt
về ngôn ngữ, giai cấp, giàu nghèo, nghề nghiệp, màu da,… đều bất lực nín bặt trước tình yêu thương. Khi mà mọi rào cản đều bị xóa bỏ, chỉ còn con người với
con người, đúng nghĩa.
Suy tư chiều cuối năm, tôi viết trong vô thức, có thể là
trong một trạng thái “ở một độ rung chuyển khác thường”, khi mọi thứ đã không
còn chuồi theo thói quen viết thường ngày, cảm xúc hoàn toàn tự do không bó buộc,
đan xen nhau không theo bất kì một lề lối trong bất kì khuôn khổ nào. Nên có vẻ
như rất lộn xộn phi logic. Lãng đãng trong đầu vẫn còn nghẹn lại những cay đắng
hôm qua, nhưng rồi cũng theo gió ngàn trôi mãi, trôi đi chẳng biết khi nào gặp
lại, bỏ lại đây những con chữ rơi dần trên trang giấy trắng. Giật mình vài lần
chẳng biết vì điều gì. Ngày mai năm mới rồi! Chúc tất cả may mắn và tràn đầy niềm
vui. J
-Duyên Trần