Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Chiều cuối năm


  Một chiều cuối năm buồn như màu tím của cánh hoa bằng lăng nở muộn bên ô cửa phủ đầy tuyết trắng. Giá rét. Cóng. Lặng lẽ nhìn đời bằng đôi mắt xa xăm, nhìn mọi thứ thật xa lắm, tựa như không với tay tới nỗi. Tôi bước đi trên con đường từ nhà đến trung tâm thị trấn, rồi lại bước về, như kẻ lữ hành bị kẹt lại giữa phố thị đông chật người. Hạnh phúc có lẽ vẫn ẩn ấp ở nơi nào đó khuất lấp quá, để ta kiếm tìm nhưng chẳng thấy. Từng giọt đông nhè nhẹ rơi tí tách, thật chậm, thật khẽ như tiếng rơi của giọt cà phê trên phin. Cuộc sống quả đắng như vị của cà phê vậy, người nào chưa biết uống sẽ chẳng thể nào nhấm nổi. Nhưng rồi con người ta vẫn phải tìm đến cà phê, tập quen với cà phê, thậm chí là nghiện cà phê bởi lẽ chính cái vị đắng của nó tạo nên những ngọt ngào trong từng giọt ta nếm thử. Từng giọt, thật chậm. Cuộc đời giống như một chiếc phin cà phê nhỏ chậm. Thưởng thức nó cũng vậy, phải thật bản lĩnh, từ tốn mới đủ nhấm nháp cái dư vị của nó. Lắm lúc thấy mình như cánh chim chao lượn ở một chân trời không có người, chốn xa ấy cô đơn biết nhường nào, đến nỗi hoa chẳng buồn nở trên cánh đồng rộng lớn. Đi tìm hạnh phúc giữa một mớ những bạt bẽo, dối trá, bộn bề, tấp nập, tìm bình yên giữa ồn áo náo nhiệt bão tố, tìm một nơi để nghỉ ngơi giữa dòng sông mải miết không ngừng chảy. Ngoài kia, xe cộ vẫn nối nhau từng đàn từng hàng, có biết đâu nơi chốn nghỉ lại, có biết đâu trạm nào để tắt máy?
     Ba trăm sáu mươi lăm ngày nhanh như mới hôm qua, giật mình mười bảy buổi chiều cuối năm đã trôi qua như thế. Không nghĩ suy không lo lắng phiền muộn. Không có một phút bất thần thừ người ra như vừa tỉnh cơn ác mộng. Mọi thứ, ngỡ chỉ là giấc mơ. Hôm nay, tôi thử nhấm cà phê, đắng thật. Vị của nó đắng hơn sữa milô rất nhiều, nhưng cũng lại nồng nàn hơn rất nhiều. Biết đâu, ngày mai ta mới cảm nhận được vị ngọt của nó, một vị ngọt rất nhẹ còn sót lại khi mọi cay đắng đã phai nhạt trôi xa mãi. Chỉ còn lại là chút gì ấm áp đủ sưởi cho một cơn say vừa bừng tỉnh giữa mùa đông lạnh buốt.
     Chiều cuối năm, những chuyến tàu vẫn chạy, mang muộn phiền lùi xa vào dĩ vãng, chở hy vọng và niềm tin đi tiếp. Đường ray dài ngoằn kia vẫn im lìm nằm lặng lẽ chờ yêu thương ngang qua. Con tàu vẫn sáng một màu dù không rực rỡ chói lòa như thứ pha lê lấp lánh vẫn thanh thoát dịu nhẹ đủ sức soi đường phía trước. Chiều cuối năm, lòng vẫn hỗn độn những mộng mị hôm qua chưa thể nào nguôi hết. Ú ớ cơn mê như người mộng du bước lãng đãng trong vô thức. Cuộc sống vẫn vô tình bước qua nhau như chưa hề gặp mặt. Ôi thời gian, có bao giờ nghỉ chân nán lại, cho người đuổi kịp? Nó vẫn thản nhiên nhảy từng nấc từng nấc không kịp đếm. Mà nào có ai hay, rằng đôi khi con người ta vẫn thường đối xử với nhau như thế.
     Cuộc đời vốn bạt bẽo lại gấp gáp vội vàng chạy đua nhau. Sống có bao lâu mà bon chen. Ai rồi cũng sống một cuộc đời. Mà cuộc đời đó trọn vẹn hay dang dở, chậm chạp hay hối hả, rực rỡ hay mờ nhạt, buồn tẻ hay hạnh phúc lại do chính thái độ sống của mỗi người, mỗi cá nhân, trong một tập thể rộng lớn, trong một thế giới đầy rẫy bất công, phí lý, xót xa, và cũng thật đầy niềm vui, tiếng cười, hạnh phúc. Người ta cứ tất bật trong cái thế giới vô bờ ấy, nào ngờ một ngày quay mặt nhìn lại, đã là ai chẳng phải chính mình, chẳng phải một bản thể như mình luôn hướng về.
     Đời như bản nhạc có nốt thăng nốt trầm, lắm lúc trầm còn thêm giáng cho tuột khỏi khuôn nhạc năm dòng kẻ. Nhưng chẳng bản nhạc nào hay nếu thiếu một vài nốt thấp, một vài nốt giáng, một vài nốt nằm bên lề khuôn khổ, và một vài khoảng lặng. Người nhạc sĩ giỏi chẳng muốn đặt vào ô nhạc của mình toàn những nốt cao sát bên nhau, bởi anh ta rõ biết rằng chỉ khi nào đặt sau nốt trầm, nốt cao mới phát rõ âm thanh của nó, rõ một, không lầm lẫn, không hề hòa trộn hay pha tạp. Đặt vào đó tất cả ân tình, thái độ nhiệt huyết, tích cực, cả trách nhiệm nữa. Bản nhạc cuộc đời hoàn chỉnh dần sau mỗi lần chúng ta thành công hay thất bại, vấp ngã hay hụt hẫng, và sau mỗi lần chúng ta vươn dậy, bằng trách nhiệm và ý chí. Bản nhạc ấy vang lên khi chúng ta suy tư lắng đọng lòng mình ở lại với những kỉ niệm, trong một buổi chiều yên tĩnh, như những buổi chiều cuối năm. “Chẳng có chiến thắng nào lại không phải trả giá bằng máu và nước mắt”. Hãy mạnh mẽ để khi cuộc sống ném vào ta vài viên sỏi đến u đầu bể trán, thì vẫn còn đủ sức đứng dậy đi tiếp, để lỡ ngày mai mọi thứ chìm vào bóng tối, thì vẫn đủ dũng cảm biến mình thành ngọn lửa soi đường.
     Chẳng ai có thể hoàn hảo được trong cuộc đời, khát vọng vươn tới sự hoàn hảo chỉ là một ảo tưởng dai dẳng đến ngoan cố. Đôi lúc nó gây nên những đau thương trên thế giới này. Ai đó đã nói: “ Người hoàn hảo nhất là người giúp ích cho người khác nhiều nhất”. Vậy đó, mọi đau đớn, tàn nhẫn, thù hận tự nó sinh ra rồi tự nó phải chết, chỉ còn tình yêu thương, lòng vị tha tồn tại như những gì bất diệt nhất kéo con người lại gần nhau hơn. Khi mà sự khác biệt về ngôn ngữ, giai cấp, giàu nghèo, nghề nghiệp, màu da,… đều bất lực nín bặt trước tình yêu thương. Khi mà mọi rào cản đều bị xóa bỏ, chỉ còn con người với con người, đúng nghĩa.

    Suy tư chiều cuối năm, tôi viết trong vô thức, có thể là trong một trạng thái “ở một độ rung chuyển khác thường”, khi mọi thứ đã không còn chuồi theo thói quen viết thường ngày, cảm xúc hoàn toàn tự do không bó buộc, đan xen nhau không theo bất kì một lề lối trong bất kì khuôn khổ nào. Nên có vẻ như rất lộn xộn phi logic. Lãng đãng trong đầu vẫn còn nghẹn lại những cay đắng hôm qua, nhưng rồi cũng theo gió ngàn trôi mãi, trôi đi chẳng biết khi nào gặp lại, bỏ lại đây những con chữ rơi dần trên trang giấy trắng. Giật mình vài lần chẳng biết vì điều gì. Ngày mai năm mới rồi! Chúc tất cả may mắn và tràn đầy niềm vui.
-Duyên Trần 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Nghị luận về việc "nghĩ và nói"

Tôi đã được học rằng: “Giá trị của một con người được thể hiện trong cách ứng xử của họ”. Vâng, có lẽ nhiều người muốn bỏ qua nhưng sự thật là giàu có, học rộng, tài cao… chẳng nói lên được điều gì về con người cả. Chỉ cách ứng xử mới chính là chuẩn mực sống, là thước đo giá trị, bởi vậy, có lẽ những người trẻ như chúng ta ngoài việc học các môn tự nhiên ở trường, còn cần phải học những kĩ năng khác nữa. Trong đó, kĩ năng giao tiếp ứng xử là một “môn học” mà các bạn phải trạng bị thật kĩ trước khi bước vào đời. Có một quan niệm rất hay về cách ứng xử: “Mọi lời nói ra đều phải được suy nghĩ, nhưng không phải mọi điều suy nghĩ đều được nói ra”. Ngày nay, giới trẻ có ứng xử như vậy không?
Thực tế cho thấy hiện nay nhiều bạn trẻ có cách ứng xử trái ngược với quan niệm trên. Không biết do vô tình hay hữu ý, hay vì cuộc sống hiện tại quá tất bật đã khiến nhiều người nói mà không suy nghĩ. Nói trong lớp học, với bạn bè, gia đình, trong một buổi thảo luận, hay thậm chí là nói trước công chúng, người ta dễ dàng buông ra những câu thiếu suy nghĩ.  Báo giới cũng không ít lần đề cập đến việc giới trẻ, cả những người nổi tiếng hiện nay nói thì nhiều mà suy nghĩ thì ít. Nhiều người cho rằng: “Không suy nghĩ nhiều tức là lời nói thật”. Quả là một sai lầm lớn, lời nói mà gây ra nhiều hậu quả và bắt nguồn từ sự thiếu chín chắn trong giao tiếp của bạn thì có được gọi là “nói thật”?
Đây quả là cách ứng xử sai lệch, những người nói mà không suy nghĩ thường cảm thấy xấu hổ về việc họ đã nói như vậy khi đã suy nghĩ thấu đáo hơn. Nói mà không suy nghĩ cho thấy một con người còn non trẻ, và trong giao tiếp đó là thể hiện của sự thô lỗ, bất lịch sự. Khi không suy nghĩ, phần lớn là nói sai, làm cho người tiếp nhận cảm thấy khó chịu hoặc họ sẽ đánh giá người nói là thiếu chín chắn. Những lời nói không suy nghĩ thường làm hỏng việc và làm căng thẳng hơn các mối quan hệ xã hội.
Hãy nhìn đi, tất cả những người thành công trên thế giới này đều có một kĩ năng giao tiếp khôn khéo và bộ óc lanh lợi để suy nghĩ kĩ trước khi họ sắp thốt ra một lời nào đó. Vậy nên, đừng để mình giống như một đứa trẻ, hãy suy nghĩ kĩ trước khi nói!
Đó là việc “nói”, còn việc “nghĩ”, bạn có thường đi nói với người khác những điều bạn nghĩ không?
“Không phải mọi điều suy nghĩ đều được nói ra”. Quan niệm này rất đúng, tiếc là một số bạn trẻ lại có cách ứng xử ngược lại: nói tất cả những gì mình nghĩ. Không phải lúc nào chúng ta cũng nghĩ đúng, cũng không phải việc gì chúng ta nghĩ là cần phải nói ra. Chỉ đúng khi chúng ta nói lên những suy nghĩ của mình về công việc, về cuộc sống, về những việc chính đáng có liên quan tới mình. Có những suy nghĩ gây ảnh hưởng đến người khác, cũng có những suy nghĩ tế nhị không nên nói. Việc giao tiếp vốn rất khó và phức tạp, nên chúng ta phải học cách giao tiếp phù hợp. Ai cũng khuyến khích chúng ta nói lên những suy nghĩ của mình, nhưng cái gì cũng có giới hạn và đừng đi quá giới hạn đó. Nói tất cả những gì mình nghĩ quả là một tai họa. Hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn đi nói với nhà hàng xóm nơi cất chìa khóa tủ tiền nhà bạn? Ồ không, chắc chắn bạn sẽ thốt lên: “Chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy!”. Đúng vậy đó, kẻ nào nói tất cả những gì mình nghĩ là một kẻ ngốc. Những điều bạn nghĩ có thể sẽ làm người khác khó chịu, làm mất lòng nhau, nếu đó là những điều không liên quan tới bạn , bạn sẽ trở thành một người nhiều chuyện. Những điều bạn nghĩ rất nhiều và có cả những bí mật quan trọng của cuộc đời bạn. Vậy đừng bao giờ nói tất cả, hãy chỉ nói lời phù hợp mà thôi.
Hẳn là bạn có nghe nhắc đến tên những cuốn sách nổi tiếng: Mật mã Da Vinci, Bí quyết kinh doanh của Bill Gates, Những điều ít biết về Steve Jobs, Bí ẩn Einstein… bạn thấy đấy, những người thành công vượt trội trên thế giới đều có rất nhiều bí mật chỉ để riêng cho họ, những bí mật thậm chí theo họ xuống tận nấm mồ mà bây giờ người ta vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp. Kĩ năng ứng xử giao tiếp quả là một “môn học” khó, nhưng đó là một môn học cần thiết cho cuộc sống của chúng ta. Hãy học cách suy nghĩ thấu đáo và chỉ nói lời phù hợp, hãy chọn cách sống khôn ngoan để thành công. Những ứng xử sai lệch của một số bạn trẻ hiện nay suy cho cùng cũng do sự thiếu chững chạc, đừng để mình trở thành một kẻ ngốc, một người không biết gì về kĩ năng giao tiếp. Vậy, “Hãy suy nghĩ tất cả những gì bạn nói, nhưng đừng nói tất cả những điều bạn nghĩ”, đó là một triết lí sống mà chúng ta phải tham khảo luôn, hãy là người văn hóa và khôn khéo trong ứng xử.



Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Hát!

    

      “Con hát không hay, nếu không muốn nói là dở” -  mẹ tôi nói vậy. Và tôi tin mẹ.

      Tôi rất ngại những buổi giao lưu văn nghệ và hiếm khi xuất hiện trong các giờ sinh hoạt tập thể của đoàn trường. Tuy vậy tôi vẫn rất thích hát, tôi thường lặng lẽ hát khi ở nhà một mình, khi đi trên đường và… trong nhà tắm. Tôi tưởng tượng cảnh mọi người khi nghe tôi hát sẽ cười vào mặt tôi và nói rằng tôi là thảm họa âm nhạc, thật kinh khủng. Vậy nên, tôi chỉ hát khi nào có một mình tôi thôi. Đôi khi tôi thấy mình hát hay, nhưng tôi biết đó là cách suy nghĩ của một kẻ hát dở tệ. Một lần, trong tiết sinh hoạt lớp cuối năm, văn nghệ rùm beng, cả lớp nhốn nháo bảo lớp trưởng lên đóng góp một bài, lũ bạn lôi tôi lên bục giảng, sau một hồi từ chối không được… thế là tôi bất đắc dĩ phải “cất tiếng ca”. Tôi nghĩ thầm: “Thôi thì ta ca một lần cho bọn nó tởn không dám bắt mình ca nữa, dù sao xong lần này là mình sẽ trốn đi nghỉ hè ở… Mỹ Tho mất tiêu rồi.” Tôi hát bài ruột của mình, một bài hát nói về học sinh của ca sĩ thần tượng mà tôi mê mẩn. Tôi không biết nó dở đến mức nào, tôi nhắm mắt trong lúc hát và không gian im lặng đến lạ lùng. Tôi sợ người ta biết tôi hát dở (mà thực tế là nó đã thế rồi)… Rồi thì bài hát cũng đến hồi kết thúc, tôi bước xuống, bạn bè chúng nó cười khoái chí làm tôi đỏ bừng mặt? Tôi chẳng hiểu gì cho đến khi cô giáo dạy âm nhạc – một trong số những giáo viên dự buổi sinh hoạt lớp tôi hôm ấy – đến bên tôi và nói rằng: “Cô muốn mời em hát bài này trong buổi lễ tổng kết của trường, em hát hay lắm!”.


     Hiện nay tôi đang là thành viên tích cực trong đội văn nghệ của trường. Tôi đã không biết rằng mình có thể hát, và hát hay, chỉ vì tôi đã tin như vậy, suốt ngần ấy năm.




Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Mạnh mẽ lên bạn nhé!

    "...Lặng nhìn cuộc sống một chút thôi, ta mở lòng mình với những cánh chim chao lượn tự do trên nền trời xám xịt rộng lớn. Mây đen, chim vẫn bay không mệt mỏi, không phiền muộn, không một lời than trách hay cũng không hề chạy trốn hay sợ hãi. Những chú chim non mạnh mẽ buộc lòng tôi với những suy tư lặng lẽ. Cuộc sống bỗng dừng lại một chút, để tâm hồn lắng đọng, quên buồn phiền hôm qua, bỏ lại sau lưng tất cả những yêu thương và sầu muộn. Nhìn cuộc đời lại bằng đôi mắt đăm chiêu của kẻ được nhận định là dị thường. Vui, vì được nếm trải những dư vị cuộc sống và trưởng thành trên những thăng trầm đã bước qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, những cơn mưa và bão tố chỉ để tổ điểm thêm cho thời tiết chứ không phải để nhấn chìm tất cả. Lại lặng lẽ một mình, thế mà hay, mở mắt nhìn về phía trước với biết bao đam mê để đi tìm hạnh phúc mới, một hạnh phúc thật sự. Trước mặt ta là ánh sáng của niềm tin và hy vọng, mặc dù phía sau có là sự hụt hẫng, đau khổ hay là gì đi chăng nữa. Đừng nhìn lại, quá khứ sẽ trở thành những kỉ niệm im lìm nơi góc khuất của tâm hồn, đằng sau trái tim. Chỉ có hiện tại và tương lai mới là lí trí và con đường đang đến..."





Trên đây trích một trang nhật kí của một kẻ vừa bị bỏ rơi, lời độc thoại của một kẻ trở về đơn độc sau những chuỗi ngày tưởng rằng đã tìm được hạnh phúc của đời mình. Cô gái ấy cuối cùng cũng đành im lặng nhìn một người rời xa cuộc đời mình mãi mãi, dành giấu kín những nỗi đau và mỉm cười để bước tiếp. Cái ngày mà cô ấy tưởng chừng cả thế giới đã sụp đổ, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc lại chính là ngày mà tất cả chỉ vừa mới bắt đầu... Đằng sau những lỗ đinh trong trái tim là sự mạnh mẽ của một người đã quá nhiều tổn thương. Chưa bao giờ cô ấy nhận ra mình mạnh mẽ đến thế...
Trong cuộc đời, bạn cũng sẽ trải qua những lúc như vậy, quan trọng là bạn hãy nhận ra những gì thuộc về mình, vững tin vào cuộc đời vì hạnh phúc luôn luôn chờ đợi bạn phía trước.
Mạnh mẽ lên bạn nhé! 


Mưa

Một buổi trưa, sau khi tan lớp học vẽ như mọi ngày, tôi lại lang thang vô định rồi sau đó chọn một chỗ đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà đóng cửa trong thành phố để chờ xe buýt. Trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa nhè nhẹ nhưng đủ để làm ướt áo tôi...Bụi bặm, mùi mồ hôi, mùi chì, mùi giấy và cả mùi hơi đất trộn lẫn vào nhau giữa cái mùi nồng nặc của đô thị...Dòng người tấp nập đi nhanh trong cơn mưa bất chợt của ngày, tự nhiên thấy lòng buồn bã vô cùng, một cảm giác trống rỗng chìm ngập trong tâm hồn của một kẻ bơ vơ giữa trời...Dù rằng cảm giác cô đơn vẫn luôn là một thứ gì đó ngự trị tâm hồn tôi và dù rằng tôi đã quá quen sống một mình như thế, nhưng sao lòng bỗng nôn nao và giật mình nghĩ mình đơn độc. Tôi ngẫu hứng đọc vài câu thơ, những câu thơ thoáng qua đầu tôi rồi trôi tuột về phía cuối con đường đông người chen chúc:

Một mái hiên không đủ che ướt tóc
Cơn mưa rào chạm nhẹ những nỗi đau
Trời làm chi sao để nước tuôn trào
Rồi dòng người vội vã bước đi mau...


Chỉ kịp nghĩ chừng đó thôi thì xe buýt đã đến trạm và tôi lại vội vã lên xe đi về, bỏ lại sau lưng thành phố trong cơn mưa rào nhè nhẹ cuối mùa thu...
Lên xe, tôi quên bẵng mất cơn mưa, nhưng sự cô đơn ấy vẫn theo tôi đến tận nhà, ừ thì một mình, quen rồi. 



Ai có cùng cảm hứng viết nốt dùm mình những câu tiếp theo nhé! :)

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Xin giữ lại một chút...





Xin gởi về đây chút ưu tư ngày ấy
Những năm tháng hồn nhiên thời nhỏ dại
Một buổi chiều tà áo trắng tung bay
Sân trường vắng đợi thư ai... Còn đó!

Lá bàng rơi áp mặt ghế đá
Xuân thì thầm hạ khẽ đưa thu
Phút bình yên đứng lặng để buồn
Trang giấy trắng ghi hoài, ghi mãi...

Rồi cũng qua, bao yêu thương khép lại
Một tuổi hồng, tuổi thơ ngây vụng dại
Buộc áo dài đá bóng nhảy dây
Rượt nhau hoài, sân trường, rượt mãi...

Trong trang thơ nhành phượng hồng bùng cháy
Thời gian ơi sao để mắt ai cay
Bao cánh cửa xung quanh thúc giục chạy
Bỏ lại đây bao yêu thương ngày ấy...

Bỏ lại đây những tháng năm khờ khạo
Rồi tung bay những cánh chim chao đảo
Vùng trời xa có tương lai vẫy chào
Này chim ơi, kỉ niệm có nhạt màu?

Một ngày nắng ấm có phai mau?
Một phút giây nào còn có nhau
Cùng đi qua một quãng đời thơ ấu
Làm sao có thể thốt thành lời



Đôi khi tự thấy mình chơi vơi
Giữa mênh mông biển đời vô bến
Lòng hoang mang nơi nào là đích đến
Tim e sợ nương náu trong đêm

Xin giữ lại chút huy hoàng ngày ấy
Chút hồn nhiên, thổn thức, chút thơ ngây
Chút lo sợ mỗi độ mùa thi đến
Chút bâng khuâng nhìn đời thấy chênh vênh

Xin giữ lại chút ưu tư nặng nề
Của chuỗi ngày u ám qua mau
Chút giận hờn, chút thương nhau còn đó
Để một mai ta lớn xin tìm về!



Tắt nắng






Bởi vì anh đang đi cùng gió 
Nên em nắng gắt ở lại đây
Với những niềm ưu tư khó bỏ
Lặng ôm đất vào lòng hôm nay


Nắng chẳng thể chảy trên vai
U uất một mình nơi góc đó
Gió hắt hiu từng ngọn cỏ
Để nắng chạnh lòng tan biến ngay
  

Van xin mây về đây
Để mặt trời thôi ngừng thổi nắng
Để dòng sông có những khoảng lặng
Để nhịp sống chùn lại vài giây thôi...


Bởi vì anh mãi đi cùng gió 
Mát rượi những buổi trưa xóm nhỏ
Nên em xin thôi ngừng trải xuống
Cho anh những khoảng trời xanh trông...



Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Đề tài tham luận: Bùng nổ dân số!




BÙNG NỔ DÂN SỐ

Bùng nổ dân số không phải là vấn đề mới, nhưng cũng chưa bao giờ cũ, nó là “cội nguồn của mọi vấn đề” và liên quan mật thiết với đói nghèo, hủy hoại môi trường. Đó là một dấu chấm hỏi to tướng đặt ra cho toàn thể nhân loại “?” Rằng bây giờ chúng ta sẽ phải làm gì?

I.Tình hình dân số:
1.Tình hình dân số thế giới:
-Dân số thế giới bùng nổ với mức độ khá chóng mặt
-Cụ thể: Thời đồ đá cũ, số lượng tổ tiên con người hiện đại mới chỉ là 150 người, đầu thời đá mới, dân số thế giới đạt 15 triệu người. Nếu so sánh khoảng thời gian để dân số tăng lên cùng 1 tỷ người thì càng thấy rõ điều này: năm 1850 dân số thế giới đạt ngưỡng 1 tỷ người thì 80 năm sau (năm 1930) - đã lên tới 2 tỷ. Khoảng cách này ngày càng giảm dần, từ 30 năm (1960) với 3 tỷ xuống còn 14 năm (1974) với 4 tỷ và cuối cùng là 11 năm để tăng từ 4 tỷ lên 5 tỷ.



                               

-Giai đoạn diễn ra cách mạng công nghiệp (1965-1970) tỷ lệ tăng dân số trên toàn cầu đạt đến đỉnh điểm, gọi là giai đoạn “bùng nổ dân số”, trong những giai đọa phát triển sau, tốc độ gia tăng dân số thế giới có xu hướng chậm lại.
-Thực thế dân số thế giới tăng nhanh ở khu vực nước nghèo, kém phát triển (hơn 60% dân số thế giới tập trung ở Châu Á, Châu Phi), các khu vực giàu, phát triển thì tỉ lệ gia tăng dân số ở mức thấp.

-Theo thống kê mới nhất, dân số thế giới hiện đang tăng trưởng với tốc độ cao khoảng 1,7% mỗi năm. Hiện nay, dân số thế giới đang xấp xỉ 7 tỷ và ước tính đến năm 202 sẽ đạt ngưỡng 8 tỷ người (tuy nhiên, người ta vẫn chưa đưa ra được số liệu chính xác nào vì tình hình biến động dân số rất bất ổn)

                           


2.Tình hình dân số ở Việt Nam:
-Dân số Việt Nam gia tăng khá nhanh:

         

-Theo báo cáo tình hình dân số thế giới 2010 của Liên Hợp Quốc, dân số Việt Nam 2010 là 89 triệu người và sẽ tăng lên 111,7 triệu người trong năm 2050.
-Việt Nam đang đứng thứ 14 trong số những nước đông dân nhất thế giới, mật độ phân bố dân cư khá cao, gấp 6 lần so với tiêu chuẩn thế giới.
* Hiện nay, Việt Nam đang có "Dân số vàng":  Dân số Việt Nam đang ở ngưỡng 87 triệu người, với 30% là thuộc nhóm trẻ từ 10 - 24 tuổi,  mức tăng trưởng dân số hàng năm của Việt Nam đã giảm đáng kể từ 1,7% trong giai đoạn 1989-1999 xuống còn 1,2% trong giai đoạn 1999-2009. Tuy nhiên chất lượng dân số vẫn còn thấp.  Trong khi thời kỳ dân số vàng tiếp tục duy trì, Việt Nam có cơ hội tận dụng nguồn nhân lực dồi dào này bằng việc đảm bảo cho mọi thanh niên có cơ hội được tiếp cận các dịch vụ xã hội cơ bản, giáo dục và đào tạo. Điều này sẽ góp thanh niên chuẩn bị tốt hơn để có thể đóng góp đáng kể tăng trưởng và phát triển kinh tế, xã hội của đất nước.

3.Tình hình dân số ở địa phương:
-Dân số ở Quảng Nam gia tăng khá nhanh:
-Theo kết quả điều tra đến ngày 1.4.2009, tổng số dân trên địa bàn Quảng Nam là 1.419.503 người, xếp   thứ 19/63 tỉnh.
- Sau 10 năm, dân số tỉnh tăng thêm 45.016 người. Qua 3 kỳ điều tra, dân số tăng bình quân năm giảm        dần, từ 1,96% (1979-1989) còn 1,26% (1989-1999) và 0,33% (1999-2009)
-Theo kết quả tổng điều tra, Quảng Nam có 376.780 hộ, tăng 64.358 hộ so với kết quả điều tra năm 1999.

II. Hậu quả của sự bùng nổ dân số:
1. Đe dọa tới môi trường:
Sự đa dạng sinh học ngày càng giảm, con người tùy tiện khai thác và tàn phá thiên nhiên gây ra những thiệt hại nặng nề đối với môi trường ( xói mòn đất đai, sa mạc hóa, cạn kiệt nguồn nước, mưa axit…), lượng rác, khí thải, chất thải độc hại khổng lồ con người thải ra hàng ngày gây ra những báo động về tình trạng ô nhiễm môi trường, hiệu ứng nhà kính, thủng tầng ozon, sự thay đổi khí hậu toàn cầu…
2. Nguyên nhân gây ra đói nghèo:
Tỷ lệ dân số tăng cao,điều kiện sống, cơ sở vật chất về y tế, giáo dục ở các nước càng  xuống cấp, thiếu thốn, tình trạng đói nghèo trở thành một vấn đề đáng báo động trên toàn thế giới.
3. Khan hiếm tài nguyên:
Với hơn 6 tỉ người, lượng tài nguyên cần có theo nhu cầu con người đã vượt quá xa khả năng cung cấp hiện có của thiên nhiên. Hơn nữa, việc khai thác ồ ạt, sử dụng không hiệu quả cùng với việc không có kế hoạch tái tạo lại những tài nguyên càng góp phần đẩy toàn nhân loại vào tình trạng khan hiếm tài nguyên với mức độ ngày càng nặng nề hơn. Thậm chí cả những tài nguyên có nguồn cung cấp tưởng chừng vô hạn như đất, nước cũng đang đặt ra cho con người mối lo ngại về sự cạn kiệt nếu như dân số vẫn tiếp tục bùng nổ với tốc độ hiện nay.
d. Đe dọa an ninh thế giới:
Bùng nổ dân số gây khó khăn trong việc giải quyết việc làm, là gánh nặng làm trì trệ nền kinh tế và sự quá tải của các dịch vụ công cộng, y tế... Tỷ lệ thất nghiệp cao sẽ gây nên bất ổn về chính trị, đe dọa nền anh ninh của quốc gia, quốc tế.
e.Bùng nổ dân số khiến quan hệ quốc tế trở nên căng thẳng:
Dân số thế giới ngày càng tăng mà tài nguyên thiên nhiên, năng lượng lại có hạn, sự phân bổ tài nguyên thiên nhiên lại không đồng đều giữa các nơi trên thế giới. Vì vậy, tất yếu sẽ dẫn đến sự cạnh tranh giữa các quốc gia về tài nguyên thiên nhiên.
Bùng nổ dân số gây sức ép rất lớn, chất lượng cuộc sống không đảm bảo là yếu tố tiềm tàng, là chất xúc tác làm gia tăng số lượng tội phạm ở những nước bùng nổ dân số. Mạng lưới  tội phạm được mở rộng sẽ gây nên những căng thẳng về chính trị và quan hệ quốc tế.

                      

                             


Dòng người di cư cũng gây nên không ít hậu quả, những người khác nhau về nguồn gốc, đến cùng cư trú tại một nơi chắc hẳn sẽ có những “va chạm”, đó là sự bất đồng về văn hóa, tập quán, tôn giáo, tín ngưỡng... là mầm mống của những xung đột, bất ổn định của những nước có dân nhập cư. Dòng người di cư sống tập trung đông đúc tại các khu nhà ổ chuột, mất vệ sinh môi trường và gây bùng phát dịch bệnh... Các nước có dân di cư cũng phải đối mặt với việc thiếu hụt nguồn lao động và tình trạng “chảy máu chất xám”...
Bùng nổ dân số làm mất cân bằng tự nhiên và xã hội, kinh tế nghèo nàn, nạn thất nghiệp, thất học mù chữ, suy thoái nòi giống, tệ nạn xã hội gia tăng, dịch bệnh bùng phát và sự quá tải của các dịch vụ công cộng, y tế...
=> Bùng nổ dân số ảnh hưởng rất tiêu cực đến chất lượng cuộc sống của xã hội...

III. Giải pháp khắc phục:
-Phối hợp với tổ chức thế giới (UNFPA, UNICEFT) vận động toàn dân nhận thức tác hại của việc gia tăng dân số quá nhanh, tuyên truyền phổ biến rộng rãi tác hại của vấn đề bùng nổ dân số trên các phương tiện thông tin đại chúng, nâng cao nhận thức của người dân, đặc biệt là lứa tuổi vị thành niên bằng những khẩu hiệu thiết thực, tuyên truyền với nội dung và hình thức phù hợp với từng vùng, từng nhóm dân cư...
- Hợp tác quốc tế giúp đỡ nhau vượt qua khủng hoảng về bùng nổ dân số. Điều tra dân số để biết tình hình, xây dựng những chiến lược cho vấn đề giảm dân số, hoạch định chính sách cho các quốc gia dựa trên đặc thù riêng của mình, đồng thời là nền tảng cho các dự án của các tổ chức quốc tế để điều chỉnh cơ cấu dân số về mức cân bằng.
- Mở rộng và nâng cao chất lượng, tăng khả năng tiếp cận đối với dịch vụ y tế chăm sóc sức khỏe sinh sản và kế hoạch hóa gia đình-  Đầu tư vào phụ nữ: phụ nữ có học sẽ có nhiều quyền lựa chọn hơn, có tiếng nói hơn trong gia đình và trong xã hội. Khi vai trò phụ nữ được tăng lên, tình trạng “trọng nam khinh nữ” cũng sẽ được khắc phục bởi lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân của việc sinh nhiều con dẫn đến tỉ lệ gia tăng dân số nhanh.
-Tạo ra những cơ hội việc làm để hạn chế tác động tiêu cực của quá trình đô thị hóa: tránh tình trạng dân số tập trung quá đông tại các siêu đô thị...- Chính sách dân số ở 2 nhóm nước: Nước có dân số già và dân số trẻ    +Nước có dân số già: Nhật, Đức, Hoa Kỳ... (các nước giàu, nước phát triển): khuyến sinh    +Nước có dân số trẻ: Ấn Độ, Trung Quốc, Pakixtan, Nigiêria, Bănglađét  (các nước nghèo, kém phát triển, nhất là các nước Châu Phi): khuyến khích giảm sinh. 


*Trách nhiệm của Công dân Việt Nam:

- Bản thân mỗi công dân cần có nhận thức đầy đủ về vấn đề dân số, sự gia tăng dân số chóng mặt và tác hại của nó, để có thể phòng tránh sự bùng nổ dân số, gia tăng chất lượng dân số để hạn chế tác hại của số lượng dân số khổng lồ.
-Thực hiện kế hoạch hóa gia đình: Không kết hôn sớm, không sinh con ở tuổi vị thành niên, mỗi gia đình chỉ có từ một đến hai con. 
- Nghiêm chỉnh và thực hiện chính sách dân số và Luật hôn nhân và gia đình năm 2000
- Cán bộ nhà nước đi đầu, gương mẫu trong công tác dân số...
- Góp phần vào công tác tuyên truyền, giáo dục, phổ biến rộng rãi những tác hại của bùng nổ dân số đến với mọi người...    


Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Bạn-Tôi

 

Tôi đến...
Mang theo những rắc rối
Những chuyện không đâu
Những câu nói bị từ chối
Và cả những tội lỗi...?



Tôi làm bạn cáu giận
Buồn bực, hay căm ghét
Nơi tôi đến là nơi đen tối?
Và bạn muốn tránh xa tôi

Tôi nói...
Những điều mà bạn cho là
Điên rồ, và ngu ngốc
Bạn cười, không là nụ cười
Bạn trả lời, không là trả lời
Bạn nói, không là nói
Và tôi...



Tôi đến...
Làm bạn cảm thấy phiền não?
Bạn cáu...
Nhưng bạn có biết
Tôi đau...

Tôi đến...
Bạn bực bội, tức tối?
Tôi nín lặng nhìn  bạn đi trên lối
Với chúng bạn và cười nói
Tôi chỉ đứng trong góc tối
Nhìn theo...
Và con tim... nhức nhối!

Tôi biết...
Tôi nhỏ bé, tôi rụt rè
Tôi muốn bạn cười
Nhưng bạn không muốn cười...với tôi
Đôi khi, tôi thấy bạn cười
Nhưng không là nụ cười?

Tôi hỏi
Chính mình...
Rằng tôi có còn là một người
Một người...?



Bạn nghĩ tôi nói nhiều?
Bạn nghĩ tôi đủ điều
Bạn nghĩ tôi bao nhiêu cũng được!
Nhưng hãy một lần...
Thử nhìn lại một lượt
Để thấy...



Tôi đi
Chắc bạn vui
Chắc bạn cười?
Bạn hãy cứ vui với bạn trên lối cũ
Riêng tôi lối nhỏ bước đi về
Trong nỗi buồn
Và...
Sự cô đơn...