Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Mưa

Một buổi trưa, sau khi tan lớp học vẽ như mọi ngày, tôi lại lang thang vô định rồi sau đó chọn một chỗ đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà đóng cửa trong thành phố để chờ xe buýt. Trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa nhè nhẹ nhưng đủ để làm ướt áo tôi...Bụi bặm, mùi mồ hôi, mùi chì, mùi giấy và cả mùi hơi đất trộn lẫn vào nhau giữa cái mùi nồng nặc của đô thị...Dòng người tấp nập đi nhanh trong cơn mưa bất chợt của ngày, tự nhiên thấy lòng buồn bã vô cùng, một cảm giác trống rỗng chìm ngập trong tâm hồn của một kẻ bơ vơ giữa trời...Dù rằng cảm giác cô đơn vẫn luôn là một thứ gì đó ngự trị tâm hồn tôi và dù rằng tôi đã quá quen sống một mình như thế, nhưng sao lòng bỗng nôn nao và giật mình nghĩ mình đơn độc. Tôi ngẫu hứng đọc vài câu thơ, những câu thơ thoáng qua đầu tôi rồi trôi tuột về phía cuối con đường đông người chen chúc:

Một mái hiên không đủ che ướt tóc
Cơn mưa rào chạm nhẹ những nỗi đau
Trời làm chi sao để nước tuôn trào
Rồi dòng người vội vã bước đi mau...


Chỉ kịp nghĩ chừng đó thôi thì xe buýt đã đến trạm và tôi lại vội vã lên xe đi về, bỏ lại sau lưng thành phố trong cơn mưa rào nhè nhẹ cuối mùa thu...
Lên xe, tôi quên bẵng mất cơn mưa, nhưng sự cô đơn ấy vẫn theo tôi đến tận nhà, ừ thì một mình, quen rồi. 



Ai có cùng cảm hứng viết nốt dùm mình những câu tiếp theo nhé! :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét