Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Mạnh mẽ lên bạn nhé!

    "...Lặng nhìn cuộc sống một chút thôi, ta mở lòng mình với những cánh chim chao lượn tự do trên nền trời xám xịt rộng lớn. Mây đen, chim vẫn bay không mệt mỏi, không phiền muộn, không một lời than trách hay cũng không hề chạy trốn hay sợ hãi. Những chú chim non mạnh mẽ buộc lòng tôi với những suy tư lặng lẽ. Cuộc sống bỗng dừng lại một chút, để tâm hồn lắng đọng, quên buồn phiền hôm qua, bỏ lại sau lưng tất cả những yêu thương và sầu muộn. Nhìn cuộc đời lại bằng đôi mắt đăm chiêu của kẻ được nhận định là dị thường. Vui, vì được nếm trải những dư vị cuộc sống và trưởng thành trên những thăng trầm đã bước qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, những cơn mưa và bão tố chỉ để tổ điểm thêm cho thời tiết chứ không phải để nhấn chìm tất cả. Lại lặng lẽ một mình, thế mà hay, mở mắt nhìn về phía trước với biết bao đam mê để đi tìm hạnh phúc mới, một hạnh phúc thật sự. Trước mặt ta là ánh sáng của niềm tin và hy vọng, mặc dù phía sau có là sự hụt hẫng, đau khổ hay là gì đi chăng nữa. Đừng nhìn lại, quá khứ sẽ trở thành những kỉ niệm im lìm nơi góc khuất của tâm hồn, đằng sau trái tim. Chỉ có hiện tại và tương lai mới là lí trí và con đường đang đến..."





Trên đây trích một trang nhật kí của một kẻ vừa bị bỏ rơi, lời độc thoại của một kẻ trở về đơn độc sau những chuỗi ngày tưởng rằng đã tìm được hạnh phúc của đời mình. Cô gái ấy cuối cùng cũng đành im lặng nhìn một người rời xa cuộc đời mình mãi mãi, dành giấu kín những nỗi đau và mỉm cười để bước tiếp. Cái ngày mà cô ấy tưởng chừng cả thế giới đã sụp đổ, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc lại chính là ngày mà tất cả chỉ vừa mới bắt đầu... Đằng sau những lỗ đinh trong trái tim là sự mạnh mẽ của một người đã quá nhiều tổn thương. Chưa bao giờ cô ấy nhận ra mình mạnh mẽ đến thế...
Trong cuộc đời, bạn cũng sẽ trải qua những lúc như vậy, quan trọng là bạn hãy nhận ra những gì thuộc về mình, vững tin vào cuộc đời vì hạnh phúc luôn luôn chờ đợi bạn phía trước.
Mạnh mẽ lên bạn nhé! 


Mưa

Một buổi trưa, sau khi tan lớp học vẽ như mọi ngày, tôi lại lang thang vô định rồi sau đó chọn một chỗ đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà đóng cửa trong thành phố để chờ xe buýt. Trời bất chợt đổ mưa, một cơn mưa nhè nhẹ nhưng đủ để làm ướt áo tôi...Bụi bặm, mùi mồ hôi, mùi chì, mùi giấy và cả mùi hơi đất trộn lẫn vào nhau giữa cái mùi nồng nặc của đô thị...Dòng người tấp nập đi nhanh trong cơn mưa bất chợt của ngày, tự nhiên thấy lòng buồn bã vô cùng, một cảm giác trống rỗng chìm ngập trong tâm hồn của một kẻ bơ vơ giữa trời...Dù rằng cảm giác cô đơn vẫn luôn là một thứ gì đó ngự trị tâm hồn tôi và dù rằng tôi đã quá quen sống một mình như thế, nhưng sao lòng bỗng nôn nao và giật mình nghĩ mình đơn độc. Tôi ngẫu hứng đọc vài câu thơ, những câu thơ thoáng qua đầu tôi rồi trôi tuột về phía cuối con đường đông người chen chúc:

Một mái hiên không đủ che ướt tóc
Cơn mưa rào chạm nhẹ những nỗi đau
Trời làm chi sao để nước tuôn trào
Rồi dòng người vội vã bước đi mau...


Chỉ kịp nghĩ chừng đó thôi thì xe buýt đã đến trạm và tôi lại vội vã lên xe đi về, bỏ lại sau lưng thành phố trong cơn mưa rào nhè nhẹ cuối mùa thu...
Lên xe, tôi quên bẵng mất cơn mưa, nhưng sự cô đơn ấy vẫn theo tôi đến tận nhà, ừ thì một mình, quen rồi. 



Ai có cùng cảm hứng viết nốt dùm mình những câu tiếp theo nhé! :)

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Xin giữ lại một chút...





Xin gởi về đây chút ưu tư ngày ấy
Những năm tháng hồn nhiên thời nhỏ dại
Một buổi chiều tà áo trắng tung bay
Sân trường vắng đợi thư ai... Còn đó!

Lá bàng rơi áp mặt ghế đá
Xuân thì thầm hạ khẽ đưa thu
Phút bình yên đứng lặng để buồn
Trang giấy trắng ghi hoài, ghi mãi...

Rồi cũng qua, bao yêu thương khép lại
Một tuổi hồng, tuổi thơ ngây vụng dại
Buộc áo dài đá bóng nhảy dây
Rượt nhau hoài, sân trường, rượt mãi...

Trong trang thơ nhành phượng hồng bùng cháy
Thời gian ơi sao để mắt ai cay
Bao cánh cửa xung quanh thúc giục chạy
Bỏ lại đây bao yêu thương ngày ấy...

Bỏ lại đây những tháng năm khờ khạo
Rồi tung bay những cánh chim chao đảo
Vùng trời xa có tương lai vẫy chào
Này chim ơi, kỉ niệm có nhạt màu?

Một ngày nắng ấm có phai mau?
Một phút giây nào còn có nhau
Cùng đi qua một quãng đời thơ ấu
Làm sao có thể thốt thành lời



Đôi khi tự thấy mình chơi vơi
Giữa mênh mông biển đời vô bến
Lòng hoang mang nơi nào là đích đến
Tim e sợ nương náu trong đêm

Xin giữ lại chút huy hoàng ngày ấy
Chút hồn nhiên, thổn thức, chút thơ ngây
Chút lo sợ mỗi độ mùa thi đến
Chút bâng khuâng nhìn đời thấy chênh vênh

Xin giữ lại chút ưu tư nặng nề
Của chuỗi ngày u ám qua mau
Chút giận hờn, chút thương nhau còn đó
Để một mai ta lớn xin tìm về!



Tắt nắng






Bởi vì anh đang đi cùng gió 
Nên em nắng gắt ở lại đây
Với những niềm ưu tư khó bỏ
Lặng ôm đất vào lòng hôm nay


Nắng chẳng thể chảy trên vai
U uất một mình nơi góc đó
Gió hắt hiu từng ngọn cỏ
Để nắng chạnh lòng tan biến ngay
  

Van xin mây về đây
Để mặt trời thôi ngừng thổi nắng
Để dòng sông có những khoảng lặng
Để nhịp sống chùn lại vài giây thôi...


Bởi vì anh mãi đi cùng gió 
Mát rượi những buổi trưa xóm nhỏ
Nên em xin thôi ngừng trải xuống
Cho anh những khoảng trời xanh trông...